By Babeth Ngoc Han Lefur, Country Director, Oxfam in Vietnam
Next week Asia-Pacific Economic Cooperation (APEC) leaders will meet in Danang. They face a region divided as never between a few rich and the rest. After decades of leading the world in economic growth that benefited everyone, Asia today is rapidly becoming a fractured region with sharp economic and social divisions between the rich and the underdogs.
The Danang summit should be a reflective moment for APEC political and business leaders to critically review their policies and growth paradigm which are failing to achieve shared prosperity and just helping a minority to increase their wealth while leaving millions of women, workers and peasants behind.
In Asia- Pacific, the population-weighted income Gini coefficient, based on household income estimates, increased from 0.37 to 0.48 between 1990 and 2014; an increase of almost 30% in less than 3 decades. In Indonesia, the four richest men have more wealth than the poorest 100 million people. In Vietnam, 210 of the country’s super rich individuals earn more than enough in one year to lift 3.2 million people out of poverty and end extreme poverty. Similarly, 1% of rich people in Thailand own 56% of national wealth, and half of the wealth in Indonesia is owned by just 1%.
Despite political pronouncements and inclusive growth mantras, why is exactly the opposite happening? There are four major causes. Firstly, the economic growth model pursued in the region is sucking benefits upward from women, workers, fisherfolk, peasants and small producers. Instead of increasing access to land and other productive resources, the growth model has helped a few rich to capture resources.
Secondly, women’s work is not treated equally. Women are burdened with unpaid care work and low paid jobs exacerbating gender inequality. Low paid and unpaid care work by millions of women in Asia has anchored rapid economic growth, but the very system they support is leaving them behind.
Thirdly, unjust fiscal systems, where rich corporations and individuals are not contributing their fair share to national revenue, are affecting public investment in essential services. Dwindling public services such as universal healthcare, quality education and social protection are shrinking the opportunities for future generations to break the poverty cycle.
Fourthly, people not only lack access to decent wages, productive resources and public services but they also lack voice and an ability to participate in policy and decision-making processes. Much of the economic decision making happens behind closed doors, with no mechanisms in place to ensure broad citizens’ participation.
APEC leaders agreed that inclusive growth should be at center stage in the coming leaders’ meeting. The Vietnamese Government, which hosts this year’s meeting, underscores the importance of promoting economic, financial and social inclusion as strategies to achieve inclusive growth.
In Oxfam’s new policy paper, Redefining inclusive growth in Asia- How APEC can achieve economies that leave no one behind, we propose eight simple ideas to turn APEC’s inclusive growth aspiration into reality.
- APEC leaders must recognise that rapidly growing inequality is a serious threat to growth and prosperity in the region. They should agree to all set national timebound targets to reduce the gap between rich and poor, in line with their commitments under Sustainable Development Goal 10.
- Revenue mobilization is critical to finance sustainable development goals and provide public services. APEC leaders must work together to create tax systems where rich individuals and corporation pay their fair share and put a stop to tax evasion and tax dodging. APEC must foster regional and global tax cooperation to end tax base erosion and profit shifting frameworks, and enhance tax administration capacity.
- Essential public services have transformational power; therefore APEC members should reaffirm their commitment to increase resources for essential public services such as education, health and social protection. They should respect global targets to spend a minimum of 15% of their budgets on health and 20% on education.
- APEC leaders should legislate and implement living wages as a central component of a strategy to promote economic inclusion and reduce the gender pay gap. Governments must live up to the Bali Declaration on labour rights and the UN Guiding Principles on Business and Human Rights.
- Support Micro, Small and Medium Enterprises (MSMEs) led and owned by women. APEC should ensure and expand women’s access to credit and capital, and invest in their capacity building, particularly on enterprise development and management. Equally important, APEC must encourage its members to extend and expand public services aimed at supporting care work, reducing and redistributing unpaid care work. This will allow women to invest time and energy to establish and manage enterprises, and expand women’s life choices beyond economic areas alone.
- Uphold direct citizen engagement in APEC pillars for inclusion. APEC leaders should promote direct citizens’ engagement in all three pillars of social inclusion – economic, social and financial. APEC can create an enabling environment in which communities contribute to decision-making, making sure that workers are represented in corporate structures.
- Create an APEC stakeholders’ engagement mechanism so that representatives from people’s organizations and civil society groups can participate in and contribute to APEC processes. The creation of these mechanisms will demonstrate APEC’s commitment to inclusion.
- Measuring progress in reducing inequality. SDG 10 states that by 2030, all countries progressively achieve and sustain income growth of the bottom 40 percent of the population at a rate higher than the national average. Therefore, APEC members must set clear national targets to reduce inequality and collect accurate data on top incomes and wealth, aiming to achieve SDG 10.
Poverty and extreme inequality are not destiny. They can be challenged and eliminated. APEC leaders are in a unique position to put an end to these long-standing problems by building a human economy, where no one is left behind and where we can build a better world for our children and grandchildren.
__________________________________________________
Tám ý tưởng vì một nền kinh tế APEC không để ai bị bỏ lại phía sau
Tác giả: Babeth Ngọc Hân Lefur, Giám đốc Quốc Gia, Tổ chức Oxfam tại Việt Nam
Chỉ còn 07 ngày nữa lãnh đạo các nền kinh tế thành viên của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á – Thái Bình Dương (APEC) sẽ họp mặt tại Đà Nẵng, Việt Nam. Trong bối cảnh hiện nay, họ bị thách thức bởi chênh lệch giàu nghèo trong khu vực đang nới rộng hơn bao giờ hết. Sau nhiều thập kỷ dẫn đầu thế giới về tăng trưởng, mang lại lợi ích chung cho mọi người, ngày nay Châu Á đang dần trở thành khu vực có sự phân hóa rõ ràng về kinh tế và xã hội giữa những cá nhân giàu có và người yếu thế.
Hội nghị thượng đỉnh tại Đà Nẵng lần này là cơ hội để các nhà lãnh đạo chính trị và kinh tế thẳng thắn nhìn lại các chính sách, mô hình tăng trưởng và sự thất bại của chúng trong việc tiến tới thịnh vượng chung. Các chính sách này chỉ đem lại lợi ích kinh tế cho một nhóm nhỏ trong khi hàng triệu phụ nữ, công nhân và nông dân đang bị tụt lại phía sau.
Được xây dựng dựa trên các ước tính về thu nhập của hộ gia đình, tại Châu Á Thái Bình Dương, hệ số Gini về bất bình đẳng trong phân phối thu nhập tăng từ 0,37 thành 0,48 trong giai đoạn 1990-2014, tăng gần 30% trong giai đoạn chưa đầy ba thập kỷ. Cụ thể, tại In-đô-nê-xia, bốn người giàu nhất có khối tài sản lớn hơn 100 triệu người nghèo nhất. Tại Việt Nam, thu nhập trong một năm của 210 người siêu giàu dư sức để đưa 3.2 triệu người thoát nghèo, chấm dứt nghèo cùng cực. Tương tự, tại Thái Lan, 1% những cá nhân giàu có sở hữu 56% khối tài sản quốc gia. Tại In-đô-nê-xia, 1% tổng dân số nắm giữ nửa tổng tài sản của toàn nước.
Trước những tuyên bố chính trị và diễn ngôn lặp lại về tăng trưởng bao trùm, chúng ta cần tự hỏi vì sao điều trái ngược vẫn đang diễn ra? Có bốn nguyên nhân chính để giải thích cho vấn đề này.
Một là, mô hình kinh tế trong khu vực đang chuyển lợi ích của phụ nữ, công nhân, nông dân, ngư dân và người sản xuất nhỏ sang cho các thế lực cao hơn. Thay vì mở rộng tiếp cận đất đai và những nguồn lực sản xuất khác cho nhóm phụ nữ, công nhân và người dân nghèo, mô hình kinh tế hiện nay vẫn tiếp tục làm giàu cho một vài cá nhân thâu tóm những nguồn lực này.
Hai là phụ nữ thường bị phân biệt đối xử trong lao động việc làm. Việc phụ nữ phải gánh chịu việc làm không được trả công và những công việc trả lương thấp đang làm trầm trọng hóa vấn đề bất bình đẳng giới. Mặc dù những công việc này là cơ sở tiền đề thúc đẩy tăng trưởng kinh tế nhanh, nhưng chính hệ thống mà họ đang đóng góp này lại bỏ họ tụt lại phía sau.
Ba là nền tài khóa không công bằng mà ở đó những tập đoàn lớn và cá nhân giàu có không đóng đúng và đủ nghĩa vụ thuế, đang làm ảnh hưởng đến đầu tư công cho các dịch vụ thiết yếu. Chất lượng các dịch vụ công như chăm sóc y tế toàn dân, giáo dục và an sinh xã hội đang có dấu hiệu suy giảm, điều này làm giảm cơ hội cho thế hệ tương lai, phá vỡ vòng xoáy nghèo đói.
Bốn là, người dân không chỉ thiếu tiếp cận với mức lương thỏa đáng, nguồn lực sản xuất và dịch vụ công mà họ còn thiếu cơ hội đóng góp tiếng nói, thiếu khả năng tham gia vào quá trình hoạch định chính sách và ra quyết định. Hầu hết các quyết định về kinh tế được hình thành sau những cánh cửa kín mà thiếu hẳn cơ chế tham gia của các bên liên quan trong đó có người dân.
Các nhà lãnh đạo APEC đều nhất trí rằng tăng trưởng bao trùm cần phải là trọng tâm thảo luận trong cuộc họp thượng đỉnh lần này. Việt Nam, quốc gia chủ trì cuộc họp năm nay, đã nhấn mạnh tầm quan trọng của việc thúc đẩy phát triển bao trùm về kinh tế, tài chính và xã hội.
Trong bản báo cáo mới nhất của Oxfam với nhan đề “Nhìn nhận lại về tăng trưởng bao trùm ở châu Á- Làm thế nào để APEC vươn tới nền kinh tế không ai bị bỏ lại phía sau”, chúng tôi có tám đề xuất để hiện thực hóa khát vọng của APEC về tăng trưởng bao trùm như sau:
Các nhà lãnh đạo APEC cần nhìn nhận bất bình đẳng đang gia tăng là mối đe dọa tới sự tăng trưởng và thịnh vượng của khu vực. Các nhà lãnh đạo nên thông qua các mục tiêu quốc gia với mốc thời gian rõ ràng để giảm khoảng cách giàu nghèo, theo những cam kết của họ tại Mục tiêu Phát triển Bền vững số 10.
Huy động ngân sách là yếu tố then chốt để có thể cung cấp tài chính cho các mục tiêu phát triển bền vững và dịch vụ công. Các nhà lãnh đạo APEC cần phối hợp chặt chẽ để xây dựng hệ thồng thuế mà ở đó những cá nhân giàu có và tập đoàn phải đóng đúng và đủ nghĩa vụ thuế của mình, đồng thời chấm dứt tình trạng trốn và tránh thuế. APEC cần thúc đẩy hợp tác trong khu vực và toàn cầu để xóa bỏ xói mòn cơ sở thuế, chuyển lợi nhuận và nâng cao khả năng quản lý thuế.
Các dịch vụ công thiết yếu có khả năng chuyển hóa nghèo đói, vì vậy các quốc gia nên tận dụng nền tảng APEC để tái khẳng định cam kết của mình với việc tăng nguồn lực cho các dịch vụ công thiết yếu như giáo dục, y tế và an sinh xã hội. Đặc biệt, cần tôn trọng các mục tiêu quốc tế về việc dành ít nhất 15% ngân sách để chi tiêu cho y tế và 20% ngân sách cho giáo dục.
Các nhà lãnh đạo APEC cần thiết lập những quy định về mức lương đủ sống và coi đây là một hợp phần chính trong chiến lược của mình nhằm thúc đẩy phát triển bao trùm và giảm chênh lệch thu nhập theo giới tính. Đồng thời, các chính phủ cần tuân thủ Tuyên bố Bali về Quyền lao động và Nguyên tắc Hướng dẫn của Liên Hợp Quốc về Kinh doanh và Quyền Con người
Hỗ trợ các Doanh nghiệp siêu nhỏ, nhỏ và vừa (MSMEs) do phụ nữ lãnh đạo và làm chủ - APEC nên bảo đảm và mở rộng tiếp cận của phụ nữ với tín dụng và vốn; đầu tư vào việc năng cao năng lực cho phụ nữ, đặc biệt là về phát triển và quản lý doanh nghiệp. Đồng thời, APEC cần khuyến khích những nền kinh tế thành viên mở rộng và phát triển các dịch vụ công hướng tới mục tiêu hỗ trợ công việc chăm sóc, giảm và tái phân bổ công việc chăm sóc không lương. Điều này sẽ tạo điều kiện để phụ nữ có thể đầu tư thời gian và công sức vào khởi xướng và quản lý doanh nghiệp cũng như mở rộng các lựa chọn về cuộc sống không chỉ ở khía cạnh kinh tế.
Thúc đẩy sự tham gia trực tiếp của công dân trong các trụ cột về tăng trưởng bao trùm của APEC. Các nhà lãnh đạo APEC cần thúc đẩy sự tham gia trực tiếp và tăng quyền của công dân trong cả ba trụ cột về tăng trưởng bao trùm- bao gồm kinh tế, xã hội và tài chính. APEC có thể tạo môi trường thuận lợi để cộng đồng có thể đóng góp vào quá trình ra quyết định và đảm bảo rằng người lao động được đại diện trong các cấu trúc doanh nghiệp.
Thiết lập một cơ chế tham gia cho các nhóm đối tượng khác nhau của APEC sao cho các đại diện từ các tổ chức của người dân và các nhóm tổ chức xã hội có thể tham gia và đóng góp vào các tiến trình APEC. Những cơ chế này sẽ minh chứng cho cam kết của APEC về phát triển bao trùm.
Đo lường các tiến triển của việc giảm bất bình đẳng - Mục tiêu Phát triển Bền vững số 10 nêu rằng: Đến năm 2030, dần dần đạt được và duy trì tốc độ tăng trưởng thu nhập ở mức cao hơn mức trung bình quốc gia cho 40% dân số có thu nhập thấp nhất. Trên cơ sở đó, các nền kinh tế thành viên APEC cần đặt những mục tiêu quốc gia rõ ràng để giảm bất bình đẳng, thu thập các dữ liệu về nhóm có thu nhập và tài sản cao nhất, nhằm đạt được Mục tiêu số 10
Nghèo đói và bất bình đẳng cực đoan không phải do số phận gây ra. Những vấn đề này hoàn toàn có thể được giải quyết và xóa bỏ. Các nhà lãnh đạo APEC giữ một vai trò đặc biệt trong việc chấm dứt những vấn đề dai dẳng này bằng việc kiến tạo và thúc đẩy nền kinh tế nhân văn mà ở đó không ai bị bỏ lại phía sau, một thế giới tươi sáng cho các thế hệ sau.